yêu lặng lẽ là yêu không dám nói
cứ âm thầm mang lấy sự đau thương
đến đêm khuya trần trọc mãi trên giường
mắt đẫm lệ mà lòng sao nức nở
một thở là một chuổi dài đau thương
một tiếng cười là một chắt chứa tình yêu
một lời ca là cả khúc đoạn đường
một liếc mắt là bao nhiêu thương nhớ
yêu lặng lẽ là yêu không dám tỏ
cái gì đâu anh hy vọng ở đời
nghe chim trên cành thỏ thẻ hát vui
và tiếng hát ca thì thầm với gió
em đâu biết tình yêu lặng thầm ấy
đã yêu rồi thắm tận cõi lòng anh
đã bao lần anh thao thức đến tàu canh
để nhớ lại hình nàng khi gần gũi
yêu thế mãi tim anh dường như nát vỡ
còn gì đàn anh hi vọng ở đời
oi những chiều nhạt nắng
và những chiều nắng hạ sương rơi
lòng thấy lạnh rơi lệ sầu thương nhớ.